Em Nở thân yêu!
Anh viết thư này cho em mà lòng tan nát. Nhiều người nghĩ rằng có sao đâu, với một kẻ như Chí Phèo, một kẻ mà khuôn mặt và cuộc đời đã bị băm nhỏ không biết bao nhiêu lần, thêm hay bớt một bộ phận nào tan nát cũng chả sao.
Họ nhầm!
Họ không chịu thừa nhận một thực tế hiển nhiên: Chí Phèo, dù có là một gã phá phách, vẫn là một gã đàn ông. Vẫn rất “men” theo nghĩa gai góc, xù xì của từ này. Và chẳng có kẻ đàn ông nào lại thiếu rung động trước vẻ đẹp phụ nữ.
Mà em là một phụ nữ đẹp. Chân lý ấy chả có gì để nghi ngờ. Nhiều kẻ nghĩ rằng anh nói thế chỉ vì nhìn em dưới ánh trăng và trong tâm trạng bụng đầy cháo hành. Đấy là những kẻ thiển cận, có tầm nhìn hạn hẹp, tưởng rằng thứ ánh sáng bàng bạc ấy có khả năng làm mờ tất cả. Chúng mới đáng thương làm sao.
Em Nở thân yêu!
Hãy tin rằng em là một phụ nữ đẹp tuyệt vời. Em có mái tóc dài và dày như dải ngân hà, có hàm răng đen như đêm huyền diệu, chắc khỏe chả cần thuốc đánh răng. Em có cánh tay tròn như trăng rằm, có gò má là sự pha trộn hoàn hảo đến bất tận của phúng phính, đầy đặn và mềm mại. Em còn có cặp mắt của con chim bồ câu, luôn mở to kinh ngạc trước cuộc đời, cặp lông mày như đuôi con chim chích, vừa nhanh thoăn thoắt vừa cong vút lên. Em có cánh mũi nhỏ xinh, đỏ hồng như con thỏ trắng và mượt dài như thỏ nâu. Đó là chưa kể đôi tai như một dòng sông nhỏ đầy cá bạc đang vẫy li ti, chưa kể cặp môi cong lên một cách bướng bỉnh, luôn đặt ra cho thời đại những dấu hỏi đầy tính nhân văn.
Em Nở thân yêu!
Tại sao anh phải khẳng định những điều đó? Tại vì nhiều kẻ đã quên rằng bản chất kỳ diệu của tình yêu là sự khác biệt của nó. Trong tình yêu, ta không yêu những gì cả thế giới yêu. Ta yêu cái của riêng ta, của mình ta, của cho ta. Trong tình yêu, ta vừa là Chí Phèo vừa là Picasso, ta độc đoán nhưng đầy sáng tạo. Khi nào có hai người yêu giống nhau, khi đó nhân loại nghèo đi một tâm hồn. Chí Phèo có Thị Nở, chỉ cần Thị Nở, không một ai ngoài Thị Nở. Tình cảm đơn giản và quyết liệt đó cần khắc vào đá, thế thôi!
Đọc đến đây, anh biết em sẽ làm gì. Em sẽ buông lá thư xuống và kêu lên: Anh nói như vậy, nhưng sao tuần trước không tới đón em?
Em Nở thân yêu!
Đúng là đầu năm mới, chúng mình có hẹn đi chơi, và đã chuẩn bị suốt tuần cho chuyện này. Anh đã đi thuê một bộ comple, còn em đã may một áo đầm dạ hội. Hai đứa sẵn sàng cho một tối đầy thơ mộng.
Em hẹn anh đón vào lúc bảy giờ rưỡi, và đúng bảy giờ anh dắt xe ra. Một chiếc xe máy không đẹp không xấu, không béo không gầy, không đắt không rẻ. Một chiếc xe như anh, chắc chắn và khỏe mạnh.
Anh nổ máy phóng ra đầu đường, và thấy gì? Thấy mọi người đang xúm đông xúm đỏ cạnh cây xăng, và kêu gọi nhau hãy mua nhanh kẻo hôm sau xăng lên giá mười bảy ngàn.
Anh sựng ngay lại suy nghĩ. Một lít xăng lên bốn ngàn. Bình xe anh năm lít là hai chục ngàn. Hai chục ngàn bạc!
Em Nở ạ! Ai mà không biết rằng chúng ta không phải triệu phú. Chúng ta yêu nhau, trong sáng, ngơ ngác và nhọc nhằn. Hai chục ngàn là một ống kem đánh răng, là một phần ba con gà luộc, là nửa ký xà bông loại tốt. Vậy anh có quyền lãng phí không? Không, lương tâm và thu nhập của anh không cho phép thế.
Anh bèn xếp hàng mua.
Nhưng em Nở ơi, em cũng biết đấy. Cái nghèo không phải độc quyền của hai đứa mình. Rất nhiều người không phải Chí Phèo, không phải Thị Nở nhưng cũng nghèo như Chí Phèo – Thị Nở cũng xếp hàng mua. Cây xăng quá đông. Hàng người tiến lên rất chậm.
Đến tám giờ rưỡi thì anh hoảng. Anh muốn quay xe ra để đi đón em. Không khó khăn gì để tưởng tượng ra khuôn mặt em khi nổi cáu. Nhưng than ôi, chậm mất rồi. Đằng sau anh thiên hạ xếp hàng kẹt cứng và đằng trước anh cũng cứng kẹt. Anh không nhúc nhích nổi một ly. Mà lúc ấy xung quanh anh, các khuôn mặt còn Chí Phèo hơn anh nữa. Anh trở thành một Chí Phèo em bé, một Chí Phèo dễ thương trước khát vọng mua xăng giá rẻ của đám đông. Anh bất lực.
Khi anh đổ đầy bình, ra khỏi cây xăng, phóng như điên tới chỗ em thì đã quá nửa đêm. Em đã bỏ về. Chỉ còn vầng trăng treo lơ lửng nhìn anh cáu kỉnh. Chuyến đi chơi sụp đổ tan tành.
Em Nở thân yêu!
Em sẽ không trách anh tiếc tiền vì tiếc tiền là phẩm chất tự nhiên của kẻ nghèo. Em sẽ trách anh sao lại tin vào lời đồn, vì hôm sau, hôm sau nữa xăng cũng đâu lên giá. Nhưng em ơi, trong quá khứ, rất nhiều khi tin đồn kiểu ấy đã trở thành hiện thực, khiến một kẻ lì lợm và bản lĩnh như anh cũng không dám coi thường. Anh đã tin vào cái sự tăng giá ấy một cách mù quáng, đúng, nhưng là sự mù quáng đầy chua xót và trách nhiệm.
Và kể từ hôm ấy chúng mình giận nhau. Em xa anh. Em Nở ạ, anh hoàn toàn có lỗi trong chuyện này. Nhưng em hãy mở tấm lòng nhân hậu, như đã mở vung nồi cháo ngày trước ra tha thứ. Anh chỉ là chàng Chí Phèo đáng thương, tội nghiệp chứ đâu phải chủ mỏ dầu. Nếu anh là chủ, anh sẽ tặng dầu cho tất cả những người đang yêu chứ không tăng giá 100 USD một thùng. Và anh sẽ tặng trái tim cho em. Một trái tim luôn bốc cháy, và chẳng cần xăng.
Anh của em.